'Cô nhỏ hoa khôi' sau một đêm biến thành bà lão
Trang 1 trong tổng số 1 trang
'Cô nhỏ hoa khôi' sau một đêm biến thành bà lão
Thân thể chị Nhỏ đột nhiên thay đổi hẳn, khuôn mặt xinh đẹp thuở nào bỗng dưng xấu xí, da mặt biến dạng dị thường, mái tóc đen mượt rụng gần hết, chỉ còn lại mấy sợi loe hoe...
Theo chân người chị ở cùng xóm, tôi đến tận nơi thì chứng kiến được hoàn cảnh quá bi đát và đáng thương của một con người. Nhận được món quà là hai bộ quần áo từ tay người chị dâu, cô Nguyễn Thị Nhỏ thuộc ấp Bình Thủy 2, xã Đức Hòa Đông, Đức Hòa, Long An xúc động đến rơi nước mắt.
Lúc cô Nguyễn Thị Nhỏ nhận quà của chị dâu Trần Thị Tý.
Cô đang nằm trên chiếc võng mắc ngay giữa nhà, khó khăn lắm cô mới gượng ngồi dậy được. Khi nhìn hai sợi dây cột võng quá mỏng manh có thể đứt bất cứ lúc nào, tôi nghĩ sẽ không an toàn nên tỏ vẻ thắc mắc thì cô bảo: "Bệnh hoạn như vầy cô đâu có đi được mà mua dây cột võng, nên nhờ đứa cháu kế bên nhà cột bằng dây vải tạm vào đây để nằm cho thoáng. Do ngôi nhà lợp bằng máy tôn quá thấp, nếu cả ngày chỉ nằm trong nhà chẳng khác gì trong lò lửa, nóng dữ lắm hai ơi".
Nói vậy nhưng cô vẫn mời tôi vào bên trong nhà ngồi, nhưng nóng quá nên không thể ngồi được. Ngôi nhà không có cửa sổ, cũng không có quạt điện, nên ban đêm cô phải đành chịu… ngủ chung với nóng. Cô cho biết ngôi nhà này xây từ bốn năm trước, do ông Nguyễn Phúc Thạnh ở trung tâm y tế huyện Đức Hòa từ thiện cho.
Lúc cô 19 tuổi ngoài cái tên Nguyễn Thị Nhỏ trong sổ hộ khẩu, cô còn cái tên thường gọi là Gái nhỏ. Đặc biệt cô còn có hai cái tên khác khá ấn tượng do mấy anh trai làng đặt ra đó là "Nhỏ hoa khôi. Nhỏ đồng cỏ nội". Bởi cô rất đẹp, con gái ở đồng mà nước da trắng trẻo, dáng dóc cao ráo, gương mặt dễ nhìn, hai má lúc nào cũng ửng hồng mà không cần phải tô son điểm phấn. Nhiều người bảo thuở ấy nét đẹp mỹ miều của cô vượt xa so với những bạn gái cùng trang lứa. Một cô gái vừa đẹp người lại vừa đẹp nết đã khiến nhiều chàng trai làng ngây ngất.
Nhưng rồi một năm sau, vào một đêm ảm đạm nhất, cả đêm hôm ấy bầu trời bao phủ bởi một lớp mây đen kịt, gió rít từng cơn qua khe cửa nghe lạnh buốt cả thân thể. Như thường lệ cô và người chị gái lên giường trò chuyện một lát rồi hai chị em tắt đèn đi ngủ, nhưng không hiểu sao sáng ra cả người của cô và chị gái bỗng nhiên có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Lúc đó hai chị em cô cứ ngỡ mình ăn nhằm thức ăn bị dị ứng, người nhà đến tiệm thuốc khai bệnh rồi mua thuốc đem về cho hai người dùng, có điều càng uống thuốc, bệnh càng nặng hơn.
Cô Nguyễn Thị Nhỏ khi 19 tuổi. Lúc chưa bị bệnh.
Thấy tình thế nguy hiểm nên hai chị cô nhanh chóng đến bệnh viện điều trị, nhưng kỳ lạ triệu chứng bệnh không giảm mà ngày một tăng thêm. Thân thể đột nhiên thay đổi hẳn, khuôn mặt xinh đẹp thuở nào bỗng dưng xấu xí, da mặt biến dạng dị thường, mái tóc đen mượt rụng gần hết, chỉ còn lại mấy sợi loe hoe. Mười ngón tay co quắp lại, muốn đứng lên phải có người dìu, bệnh phát triển rất nhanh, cô nghĩ y như là mình đã ăn nhầm chất độc. Cô bảo người chị gái bị nặng hơn nên chết từ lâu rồi, có lẽ cái mạng của cô cũng lớn nên mới sống đến ngày hôm nay.
Cô cho biết đã đến rất nhiều bệnh viện để trị nhưng chỉ hết tiền chứ không hết. Hồi trẻ trị không được bây giờ lớn tuổi rồi thì không còn hy vọng gì nữa. Lỡ mang số kiếp này rồi thì phải chấp nhận sống chung với nó. Phải chi ngày ấy cô thuận lòng ưng "người ấy" thì ít ra bây giờ cô cũng có một đứa con an ủi. Mà thôi, chắc là số phận của mình ông trời đã ban như vậy rồi, có ước có mơ gì đi nữa cũng vô ích. Cô chỉ mong bà con chòm xóm thương tình mà bố thí cho con cá, lá rau, để có bữa ăn qua ngày.
Cô có người chị ruột kế bên nhưng cũng bị mù lòa nên chẳng giúp được gì, còn một người anh trai thứ sáu thì lại ở quá xa, vả lại cuộc sống của anh sáu cũng quá khó khăn, mấy đứa cháu ở gần thì nghèo xơ nghèo xác, tụi nó cũng khổ lắm. Cô kéo cái khăn trên vai xuống lau hai hàng nước mắt rồi nói tiếp: "Đã lâu rồi cô mới gặp được người chia sẻ, thông cảm dành chút ít thời gian nghe cô trút cạn nỗi lòng. Nói thật, những lúc con người rơi vào con đường cùng và đến khi mọi sự vô phương cứu chữa thì chính là lúc lòng kiên nhẫn cần được dùng đến. Cô nghĩ vậy nên lúc nào cũng tự an ủi bản thân để vươn lên số phận, cố gắng sống để làm gương cho mấy đứa cháu. Cô bảo tụi nhỏ cứ nhìn cô mà sống".
Nghe cô kể về hoàn cảnh mà tôi cảm thấy xót xa, nhìn thân xác gầy guộc của cô đang suy sụp dần vì bệnh tật hành hạ. Có nhiều đêm cơ thể bị đau nhứt cô phải cắn răng chịu đựng, một bên chân phải của cô bị trật khớp do vấp ngả nhưng không có tiền điều trị nên bị cứng đơ. Mắt thì kém, lại tự lết xuống nhà sau nấu ăn, vừa rồi cô bất cẩn làm bếp dầu phựt lửa cháy lan khắp nhà, cũng may có đứa cháu hay được nếu không thì hỏa hoạn xảy ra là cái chắc.
Cô tự một mình lần tay theo thanh giường đi vào trong nhà.
Tôi hỏi bây giờ cô mơ ước điều gì, cô bảo: "Cô chỉ ước mơ có những tấm lòng vàng giống như những mảnh đời bất hạnh trên radio, truyền hình mà họ được giúp đỡ đó hai". Nói xong cô nhìn tôi cười như đã gửi gắm điều gì đó mà cô đang mong mỏi, lau vội giọt mồ hôi trên khuôn mặt, cô hỏi lại: "Như vậy chắc khó trở thành hiện thực, phải không hai?"
Tôi ấp úng vì không thể trả lời ngay cho cô được, bởi vì tấm lòng vàng còn phải chờ khi họ biết chính xác thông tin thực tế của cô.
Mọi người ơi khi nhìn rộng ra mới thấy xung quanh chúng ta vẫn còn quá nhiều số phận bất hạnh và vô số mảnh đời nghiệt ngã. Hoàn cảnh của cô Nguyễn Thị Nhỏ quả thật đáng thương. Mỗi lần nghe đoàn từ thiện ghé thăm là cô mừng đến nỗi thao thức cả đêm vì có lúc đau nhức quá mà không có một đồng để mua viên thuốc giảm đau.
Buổi trò chuyện kết thúc, từ giã ra về nhưng sự việc cứ hiện hữu trong tâm trí và tôi phải cố gắng hết sức mới đè nén được nỗi lòng để cảm xúc không bị dâng tràn.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây.
Cuộc thi "Viết nên điều kỳ diệu" do Báo điện tử VnExpress phối hợp với nhãn hàng Hura Deli - Công ty cổ phần Bibica tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Nhân vật trong bài viết dự thi có cơ hội trở thành người Thụ hưởng Gameshow Vì bạn xứng đáng phát sóng vào 17-18h chủ nhật hàng tuần trên VTV3.
Nguyễn Thị Cẩm Vân
Theo chân người chị ở cùng xóm, tôi đến tận nơi thì chứng kiến được hoàn cảnh quá bi đát và đáng thương của một con người. Nhận được món quà là hai bộ quần áo từ tay người chị dâu, cô Nguyễn Thị Nhỏ thuộc ấp Bình Thủy 2, xã Đức Hòa Đông, Đức Hòa, Long An xúc động đến rơi nước mắt.
Lúc cô Nguyễn Thị Nhỏ nhận quà của chị dâu Trần Thị Tý.
Cô đang nằm trên chiếc võng mắc ngay giữa nhà, khó khăn lắm cô mới gượng ngồi dậy được. Khi nhìn hai sợi dây cột võng quá mỏng manh có thể đứt bất cứ lúc nào, tôi nghĩ sẽ không an toàn nên tỏ vẻ thắc mắc thì cô bảo: "Bệnh hoạn như vầy cô đâu có đi được mà mua dây cột võng, nên nhờ đứa cháu kế bên nhà cột bằng dây vải tạm vào đây để nằm cho thoáng. Do ngôi nhà lợp bằng máy tôn quá thấp, nếu cả ngày chỉ nằm trong nhà chẳng khác gì trong lò lửa, nóng dữ lắm hai ơi".
Nói vậy nhưng cô vẫn mời tôi vào bên trong nhà ngồi, nhưng nóng quá nên không thể ngồi được. Ngôi nhà không có cửa sổ, cũng không có quạt điện, nên ban đêm cô phải đành chịu… ngủ chung với nóng. Cô cho biết ngôi nhà này xây từ bốn năm trước, do ông Nguyễn Phúc Thạnh ở trung tâm y tế huyện Đức Hòa từ thiện cho.
Lúc cô 19 tuổi ngoài cái tên Nguyễn Thị Nhỏ trong sổ hộ khẩu, cô còn cái tên thường gọi là Gái nhỏ. Đặc biệt cô còn có hai cái tên khác khá ấn tượng do mấy anh trai làng đặt ra đó là "Nhỏ hoa khôi. Nhỏ đồng cỏ nội". Bởi cô rất đẹp, con gái ở đồng mà nước da trắng trẻo, dáng dóc cao ráo, gương mặt dễ nhìn, hai má lúc nào cũng ửng hồng mà không cần phải tô son điểm phấn. Nhiều người bảo thuở ấy nét đẹp mỹ miều của cô vượt xa so với những bạn gái cùng trang lứa. Một cô gái vừa đẹp người lại vừa đẹp nết đã khiến nhiều chàng trai làng ngây ngất.
Nhưng rồi một năm sau, vào một đêm ảm đạm nhất, cả đêm hôm ấy bầu trời bao phủ bởi một lớp mây đen kịt, gió rít từng cơn qua khe cửa nghe lạnh buốt cả thân thể. Như thường lệ cô và người chị gái lên giường trò chuyện một lát rồi hai chị em tắt đèn đi ngủ, nhưng không hiểu sao sáng ra cả người của cô và chị gái bỗng nhiên có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Lúc đó hai chị em cô cứ ngỡ mình ăn nhằm thức ăn bị dị ứng, người nhà đến tiệm thuốc khai bệnh rồi mua thuốc đem về cho hai người dùng, có điều càng uống thuốc, bệnh càng nặng hơn.
Cô Nguyễn Thị Nhỏ khi 19 tuổi. Lúc chưa bị bệnh.
Thấy tình thế nguy hiểm nên hai chị cô nhanh chóng đến bệnh viện điều trị, nhưng kỳ lạ triệu chứng bệnh không giảm mà ngày một tăng thêm. Thân thể đột nhiên thay đổi hẳn, khuôn mặt xinh đẹp thuở nào bỗng dưng xấu xí, da mặt biến dạng dị thường, mái tóc đen mượt rụng gần hết, chỉ còn lại mấy sợi loe hoe. Mười ngón tay co quắp lại, muốn đứng lên phải có người dìu, bệnh phát triển rất nhanh, cô nghĩ y như là mình đã ăn nhầm chất độc. Cô bảo người chị gái bị nặng hơn nên chết từ lâu rồi, có lẽ cái mạng của cô cũng lớn nên mới sống đến ngày hôm nay.
Cô cho biết đã đến rất nhiều bệnh viện để trị nhưng chỉ hết tiền chứ không hết. Hồi trẻ trị không được bây giờ lớn tuổi rồi thì không còn hy vọng gì nữa. Lỡ mang số kiếp này rồi thì phải chấp nhận sống chung với nó. Phải chi ngày ấy cô thuận lòng ưng "người ấy" thì ít ra bây giờ cô cũng có một đứa con an ủi. Mà thôi, chắc là số phận của mình ông trời đã ban như vậy rồi, có ước có mơ gì đi nữa cũng vô ích. Cô chỉ mong bà con chòm xóm thương tình mà bố thí cho con cá, lá rau, để có bữa ăn qua ngày.
Cô có người chị ruột kế bên nhưng cũng bị mù lòa nên chẳng giúp được gì, còn một người anh trai thứ sáu thì lại ở quá xa, vả lại cuộc sống của anh sáu cũng quá khó khăn, mấy đứa cháu ở gần thì nghèo xơ nghèo xác, tụi nó cũng khổ lắm. Cô kéo cái khăn trên vai xuống lau hai hàng nước mắt rồi nói tiếp: "Đã lâu rồi cô mới gặp được người chia sẻ, thông cảm dành chút ít thời gian nghe cô trút cạn nỗi lòng. Nói thật, những lúc con người rơi vào con đường cùng và đến khi mọi sự vô phương cứu chữa thì chính là lúc lòng kiên nhẫn cần được dùng đến. Cô nghĩ vậy nên lúc nào cũng tự an ủi bản thân để vươn lên số phận, cố gắng sống để làm gương cho mấy đứa cháu. Cô bảo tụi nhỏ cứ nhìn cô mà sống".
Nghe cô kể về hoàn cảnh mà tôi cảm thấy xót xa, nhìn thân xác gầy guộc của cô đang suy sụp dần vì bệnh tật hành hạ. Có nhiều đêm cơ thể bị đau nhứt cô phải cắn răng chịu đựng, một bên chân phải của cô bị trật khớp do vấp ngả nhưng không có tiền điều trị nên bị cứng đơ. Mắt thì kém, lại tự lết xuống nhà sau nấu ăn, vừa rồi cô bất cẩn làm bếp dầu phựt lửa cháy lan khắp nhà, cũng may có đứa cháu hay được nếu không thì hỏa hoạn xảy ra là cái chắc.
Cô tự một mình lần tay theo thanh giường đi vào trong nhà.
Tôi hỏi bây giờ cô mơ ước điều gì, cô bảo: "Cô chỉ ước mơ có những tấm lòng vàng giống như những mảnh đời bất hạnh trên radio, truyền hình mà họ được giúp đỡ đó hai". Nói xong cô nhìn tôi cười như đã gửi gắm điều gì đó mà cô đang mong mỏi, lau vội giọt mồ hôi trên khuôn mặt, cô hỏi lại: "Như vậy chắc khó trở thành hiện thực, phải không hai?"
Tôi ấp úng vì không thể trả lời ngay cho cô được, bởi vì tấm lòng vàng còn phải chờ khi họ biết chính xác thông tin thực tế của cô.
Mọi người ơi khi nhìn rộng ra mới thấy xung quanh chúng ta vẫn còn quá nhiều số phận bất hạnh và vô số mảnh đời nghiệt ngã. Hoàn cảnh của cô Nguyễn Thị Nhỏ quả thật đáng thương. Mỗi lần nghe đoàn từ thiện ghé thăm là cô mừng đến nỗi thao thức cả đêm vì có lúc đau nhức quá mà không có một đồng để mua viên thuốc giảm đau.
Buổi trò chuyện kết thúc, từ giã ra về nhưng sự việc cứ hiện hữu trong tâm trí và tôi phải cố gắng hết sức mới đè nén được nỗi lòng để cảm xúc không bị dâng tràn.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây.
Cuộc thi "Viết nên điều kỳ diệu" do Báo điện tử VnExpress phối hợp với nhãn hàng Hura Deli - Công ty cổ phần Bibica tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Nhân vật trong bài viết dự thi có cơ hội trở thành người Thụ hưởng Gameshow Vì bạn xứng đáng phát sóng vào 17-18h chủ nhật hàng tuần trên VTV3.
Nguyễn Thị Cẩm Vân
chilaemthoi- Tổng số bài gửi : 2108
Join date : 09/07/2013
Similar topics
» Thành lập khu bảo tồn biển Bạch Long Vĩ
» Công nghệ biến vỏ trứng thành đồ gốm
» Công nghệ biến nước thành lửa
» Nhiều tuyến đường ở TP HCM biến thành phố nhậu
» Áp thấp nhiệt đới mới hình thành trên biển Đông
» Công nghệ biến vỏ trứng thành đồ gốm
» Công nghệ biến nước thành lửa
» Nhiều tuyến đường ở TP HCM biến thành phố nhậu
» Áp thấp nhiệt đới mới hình thành trên biển Đông
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết